Bây giờ!
Thay mặt Ban Tổ chức cho phép tôi được bày tỏ lòng cảm ơn vô hạn tới các cụ, các ông, các bà, và toàn thể cô chú bác, các quý vị đại biểu.
Bây giờ tôi xin đề nghị hội hôn chúng ta, tất cả hãy ngồi xít lại gần nhau để cho hơi ấm tình người được lan toả và xin mời tất cả hãy tự nhiên nâng cốc chè xanh hương vị của quê nhà, ăn miếng trầu cay và nhả nàn khói thuốc trên nền bầu trời xanh bao la.
Hãy chúc cho đôi lứa hai nhà chung một ngõ
Chúc cho nhân duyên đôi lứa được thắm lồng
Để rồi anh sẽ khắc tên em trên bầu trời xanh lộng gió
Và cùng em trên từng áng mây trôi
Để tình anh và tình em lan dần trên sóng trùng khơi
Theo cánh hải âu chắp cánh vỗ về
Lạt này gói bánh chưng xanh
Cho mai gặp trúc, cho anh gặp nàng
Muối 3 năm muối vẫn còn mặn
Gừng 9 tháng mà gừng vẫn còn cay
Sen xa hồ, thì sen khô hồ hồ cạn
Liễu xa đào, thì liễu ngả đào nghiêng
Anh xa em như bến xa thuyền
Như Thuý Kiều xa Kim Trọng biết mấy niên tái hồi.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”
Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương
Ruột tằm bối rối tơ vương
Nhớ ai để nhớ để thương trong lòng
Đã thương nhau rồi hãy thơng nhau cho đặng
Đã nhớ nhau rồi xin nhớ mãi chứ đừng nguôi
Đèn lồng cái thấp cái cao
Đôi bồ câu trắng vẫy chào hội hôn
Trăm năm đi xây dựng đời hạnh phúc
Má hồng thúc dục bước con đi
Hoa đến thì thì hoa phải nở
Đò chật người thì đò phải sang sông
Đến duyên em thì em phải lấy chồng
Xuân về tết lại về theo
Xuân về vui cả cưới treo cũng về
Mùa hạ qua đi, mùa thu lại tới
Gió heo may vời vợi gọi đông về
Mùa đông về mang bao kỷ niệm
Mùa đông về mang theo mùa cưới con người.
Ai khuyên được má em hồng
Ai ngăn không được lấy chồng kiếm cung.
Thế mới biết là duyên kỳ định
Trao nhân duyên hạnh phúc muôn người
Yêu nhau tính chuyện bạn đời trăm năm
Hạnh phúc trăm năm mãi đợi chờ
Mà nay ta nghĩ ngỡ trong mơ
Vùng trời êm ả xanh không t¬ưởng
Mảnh đất Sơn Tây đẹp nên thơ
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm đâu dễ mấy ai quên
Rượu nóng hồn trai gặp ý thơ
Bao nhiêu năm tháng đã đợi chờ
Niềm vui chờ đợi nay cũng đến
Hạnh phúc tình ta lại nên thơ