Mc tiệc cưới, học làm mc đám cưới, video đám cưới hay nhất: ₪ Dân tộc Pu Péo
Showing posts with label ₪ Dân tộc Pu Péo. Show all posts
Showing posts with label ₪ Dân tộc Pu Péo. Show all posts

Thursday, April 6, 2017

Khám phá lễ cúng thần rừng của người Pu Péo ở Hà Giang (Hoàng Thúy Vinh)

Rừng đối với người dân ở vùng núi cao không chỉ gắn liền với đời sống vật chất mà còn gắn liền với đời sống tinh thần, tâm linh của họ. Đối với người dân Pu Péo ở Sủng Tráng (Yên Minh, Hà Giang) cũng vậy, ở mỗi nơi họ sinh sống đều có một khu rừng cấm riêng được người dân đặc biệt giữ gìn và bảo vệ bởi những luật tụcvà những điều kiêng kị.
Chính vì vậy, lễ cúng thần Rừng là lẽ dĩ nhiên không thể thiếu và là một trong những tín ngưỡng truyền thống có từ lâu đời. Cùng đến với Hà Giang để chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của cao nguyên đá và khám phá một trong những nét văn hóa đặc sắc và bí ẩn của người Pu Péo.

Lễ cúng thần Rừng được tổ chức vào ngày mồng 6-6 âm lịch hàng năm, là ngày được cho là sạch sẽ nhất trong năm, trời đất đều linh thiêng, tại khu rừng cấm – rừng thiêng đầu bản. Đây là một nghi lễ đã có từ lâu đời, tồn tại và phát triển cùng người Pu Péo, được tổ chức với những nghi thức trang trọng nhất. Đây không chỉ là một nét văn hóa riêng mà còn là một tín ngưỡng dân gian, gắn liền với đời sồng triết lí đa thần của cư dân nông nghiệp như: thần suối, thần sông, thần núi, …
Lễ cúng không chỉ có ý nghĩa về mặt tâm linh mà còn cho thấy mối quan hệ gắn bó giữa con người với thiên nhiên. Thiên nhiên, đặc biệt là rừng bảo vệ con người, cho con người sự sống và con người cũng luôn có ý thức giữ gìn và bảo vệ rừng, coi đó như là “cội nguồn”. Đối với người dân Pu Péo, rừng luôn tồn tại trong đời sống của họ, vì vây, ở đâu có người Pu Péo sinh sống thì rừng ở đó được bảo vệ tốt nhất, nó trở thành trách nhiệm cộng đồng của mỗi người dân, mỗi gia đình, làng bản.
Lễ cúng thần Rừng được mọi người chuẩn bị vô cùng chu đáo, mỗi gia đình sẽ phải chuận bị lễ vật của mình, đến ngày làm lễ thì mỗi nhà sẽ cử một người mang lễ vật tới bìa rừng phía sau làng để cùng làm lễ. thầy cúng là một người có uy tín, được người dân lể trọng chọn lựa. Thầy cúng sẽ thay mặt người dân úp mặt vào một thân cây lớn, quỳ lạy, mong thần rừng, thần nước che chở cho bản làng. Người Pu Péo quan niệm rằng, giữ rừng là giữ nguồn nước, cầu thần nước là cầu thần rừng. Đây là một quan niệm vữa có ý nghĩa về mặt tâm linh mà còn có ý nghĩa về mặt khoa học cần được giữ gìn và phát huy.


Tuy đây là một nghi lễ quan trọng nhưng lễ cúng của người Pu Péo cũng không quá cầu kì và còn mang nét đơn sơ, giản dị như chính con người nơi đây, những người con của núi rừng Tây Bắc, đồ lễ được bày biện trên những cái nong hoặc lá chuối rừng, bàn thờ được dựng bằng cây trúc màu xanh, cao gần 2m, quay mặt về phía đỉnh núi cao.
Phần cúng dâng lễ hay còn gọi là cúng sống, các lễ vật đã được chuẩn bị sẽ được dâng lên thần rừng, mời các vị thần về tham dự lễ cúng và chứng nhận lòng thành của người dân. Lễ vật chỉ đơn giản là thịt gà, lợn, trứng luộc…
Phần thứ hai là cúng chính, là đàn cúng tượng trưng cúng những ma dữ hay hại con người và những hồn ma vô chủ không có nơi cư ngụ. Sau đó thầy cúng sẽ bắt đầu bài cúng chính của buổi lễ, bài cúng này là để tưởng nhớ về công lao của các vị thần, cảm tạ và cầu mong các vị thần che chở cho người dân, bản làng.


Kết thúc phần cúng, mọi người sẽ cùng ăn uống vui vẻ, họ tổ chức các trò chơi như ném còn, đánh yến…, những chàng trai, cô gái thể hiện tình yêu của mình qua những tiếng kèn, những điệu múa uyển chuyển. Chính sự nhiệt tình và gần gũi của những người dân Pu Péo đã khiến cho nghi lễ cúng thần rừng không còn trở nên khô khan hay nghi thức, mà thu hút nhiều người dân trong vùng cũng như khách du lịch đến tham gia. Du khách vừa có cơ hội chứng kiến và khám phá một trong những nét bí ẩn của văn hóa tộc người mà còn được tham gia vào những hoạt động, những trò chơi truyền thống của các dân tộc vùng cao.
Hoàng Thúy Vinh

Tuesday, June 28, 2016

Giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể của người Pu Péo ở Hà Giang (Huỳnh Tâm)

Lễ cúng thần rừng của người Pu Péo

Hà Giang là một tỉnh vùng cao biên giới của Tổ quốc Việt Nam nơi đây có nhiều dân tộc sinh sống và trong đó có đồng bào dân tộc Pu Péo. Đây là một trong những dân tộc ở Hà Giang mang giá trị văn hóa đặc sắc và độc đáo. Hôm nay Chúng tôi sẽ cùng các bạn khám phá giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể của người Pu Péo ở Hà Giang để hiểu rõ hơn về dân tộc đặc biệt này.


Người dân tộc Pu Péo ở Hà Giang

Người Pu Péo ở Hà Giang chỉ có hơn 600 người trên tổng dân số trong toàn tỉnh, sinh sống chủ yếu tại các xã Phố Là (huyện Đồng Văn), Sủng Tráng và Phú Lũng (huyện Yên Minh), Yên Cường (huyện Bắc Mê). Họ sống chủ yếu bằng nghề trồng trọt và chăn nuôi, thủ công nghiệp, hái lượm và buôn bán nhỏ và dân tộc người Pu Péo có một kho tàng văn hóa vật thể và phi vật thể đa dạng, phong phú và đặc trưng.
Giá trị văn hóa vật thể:
Người dân tộc Pu Péo sống chủ yếu ở những bồn địa giữa núi để lập thành làng và sống bằng trồng ruộng lúa nước. Các thông xóm có quy mô nhỏ, chỉ khoảng 10- 20 hộ gia đình, học cư trú phân tán và xen cư của dân tộc này khá phổ biến. Ban dầu người dân tộc Pu Péo ở nhà sàn nhưng sau bị tàn phá lên cho đến nay họ chuyển sang ở nhà đất.

Nhà của người Pu Péo

Không gian sinh hoạt của người Pu Péo rất đa dạng bởi vậy mỗi gia đình đều thiết kế không gian riêng về nhà ở, chuồng gia súc, vườn nhà. Còn về trang phục của người Pu Péo thì trước kia làm bằng vải bông tự dệt, nhuộm chàm và ngày nay hầu hết đều mặc vải công nghiệp.Trang sức của người Pu Péo chủ yếu là bằng bạc, thường được đi chung với những bộ trang phục mang những nét hoa văn đặc sắc riêng của dân tộc mình.
Giá trị văn hóa phi vật thể:
Người Pu Péo luôn tin vào sự tồn tại của ba thế giới và họ sử dụng lịch nhà Chu, mỗi giáp có 12 năm, mỗi năm chia thành 12 tháng, mỗi tháng có 29 ngày hoặc 30 ngày, mỗi ngày có 12 giờ. Cứ 3 năm, sẽ có một năm nhuận, hoàn toàn khớp với cách tính năm, tháng và ngày của âm lịch ngày nay bởi vậy học cũng ăn tết Nguyên đán như nhiều dân tộc khác.
Đặc biệt, dù số lượng ít nhưng người Pu Péo ở Hà Giang vẫn còn lưu giữ những giá trị văn hóa nghệ thuật dân gian với những áng văn cổ, cao dao, tục ngữ, thành ngữ, và đặc biệt là họ vẫn lưu truyền các lễ hội, văn hóa, phong tục riêng trong đó Lễ cúng thần rừng vẫn còn được tổ chức cho đến ngày nay.

Huỳnh Tâm

Báu vật của người Pu Péo (Phạm Quang Đẩu)

Già làng cùng con cháu đến lễ trước mộ tổ tiên.

Sau Tết nguyên đán Kỷ Sửu vừa rồi, có anh nhà báo trẻ đi thực tế miền cực Bắc trở về, mang theo lời nhắn của cựu chiến binh Củng Dìu Pháng với tôi: "Nhà báo quân đội à, lên quê mình dự lễ cúng thần Rừng, mỗi năm chỉ có một lần vào dịp đầu hè thôi".

Sau Tết nguyên đán Kỷ Sửu vừa rồi, có anh nhà báo trẻ đi thực tế miền cực Bắc trở về, mang theo lời nhắn của cựu chiến binh Củng Dìu Pháng với tôi: "Nhà báo quân đội à, lên quê mình dự lễ cúng thần Rừng, mỗi năm chỉ có một lần vào dịp đầu hè thôi". Ngày trước, đi công tác Hà Giang tôi đã gặp thiếu tá Củng Dìu Pháng (dân tộc Pu Péo), Huyện đội phó Huyện đội Mèo Vạc, ông bảo, dân tộc mình ít người lắm, nhưng rừng Củng Chá còn thì dân tộc mình còn. Trên bản đồ dễ nhận ra cao nguyên đá Đồng Văn vẫn được gọi là mái nhà của Tổ quốc, còn "thủ đô" của người Pu Péo, lần tìm mãi tôi mới thấy được cái chấm bé tí tẹo bên rìa cao nguyên, ngay sát đường biên, bên kia là Vân Nam, Trung Quốc.
Chiếc xe khách xuất phát từ Hà Nội, qua hơn nửa ngày, bắt đầu trèo lên cao nguyên Đồng Văn - cái "nóc nhà" lợp toàn  bằng thứ vật liệu đá xám, khô khốc, bụi bặm. Bao năm trở lại, cảnh quan vẫn như dạo nào. Đất trời mênh mang. Cư dân thưa thớt. Gió vẫn quất ràn rạt không ngừng nghỉ vào các vách núi trơ trụi, thảng gặp hai bên đường cây bụi  lúp xúp cùng những vạt nương của người Mông (trước vẫn gọi là người Mèo) trỉa ngô trên hốc đá tai mèo. Đây là một trong những tỉnh có điều kiện địa lý, khí hậu khắc nghiệt và dân bản địa nghèo vào hàng nhất nhì cả nước. Xe qua khu vực Cổng Trời, trèo theo đường vòng cung, nhìn xuống thung lũng gặp lại khu dinh thự bề thế bằng đá trắng toát của Vương Chí Sình, giờ đã trở thành một điểm thăm quan du lịch.
Qua một ngày cật, nghỉ lại thị trấn Phó Bảng. Đêm, nghe được tiếng nai tác từ nước láng giềng vọng sang. Sáng, mở mắt mới thấy xung quanh khác hẳn: đá xám được thay  bằng mầu xanh mát mắt của rừng. Thêm nửa giờ nữa, hai bên con đường trải nhựa phẳng phiu là rừng ngút tầm mắt, nhiều tầng tán, tịnh không thấy dấu vết của sự chặt phá, linh cảm mách bảo tôi, sắp đến Phố Là rồi.
Nhỏ bé nhưng đầy bản sắc
Ông Củng Dìu Pháng ra tận đường cái đón và dẫn tôi theo con đường mòn, vượt qua những vạt nương, ruộng bậc thang về bản Củng Chá quê ông. Tại bản đã có một vị khách đến trước tôi: anh cán bộ bảo tồn, bảo tàng của Sở Văn hoá thông tin tỉnh. Anh nói với tôi, đây là lần thứ hai được dự lễ cúng thần Rừng và anh đang có ý định sưu tầm, viết một cuốn sách về phong tục tập quán của người Pu Péo. Xã Phố Là có bốn bản, Củng Chá là lớn nhất với vài chục ngôi nhà vách đất, mái lợp ngói ống rêu phong nằm ở chân một ngọn đồi thấp, phía trước là khu rừng tươi tốt mà tôi đã thấy từ ngoài đường cái. Câu đầu ông Pháng khoe với tôi là, đợt điều tra dân số gần đây nhất, tổng số dân Pu Péo đã là 905 rồi. Thật mừng cho dân tộc của ông, đang sắp vượt qua ngưỡng "cực thiểu số"! Nhưng trong khoảng hơn mười năm vừa qua, số dân riêng ở xã này tăng chưa đến 100 thì chưa phải đã ở mức tăng bình thường. Tôi đem điều "thắc mắc" như vậy hỏi anh cán bộ sở văn hóa. Anh liền chỉ một thiếu nữ còn rất trẻ đang địu con đứng xem hành lễ gần đấy, bảo là năm ngoái đến đây anh được biết cô vừa 16 tuổi, "lấy chồng từ thuở mười lăm". Khi cô trở dạ, gia đình đưa ra rừng để đẻ, suýt mất cả mẹ lẫn con vì là ca "ngôi thai ngược". Người Pu Péo còn giữ tập tục đẻ con so ngoài rừng. Tuy Phố Là không phải là xã trọng điểm đói kém của huyện Đồng Văn, hàng năm tỉnh còn phải cứu đói cho một số hộ và số trẻ suy dinh dưỡng vẫn ở mức cao. Hiện ở đây đang được cán bộ y tế tỉnh quan tâm vận động bà con ăn ở theo nếp sống mới. Việc tôn thờ, sống hòa hợp với thiên nhiên thông qua lễ cúng thần Rừng hàng năm là một tập tục tốt, cần giữ, song cũng còn những hủ tục ảnh hưởng đến sự phát triển của nòi giống thì cần được sớm loại bỏ, như tục tảo hôn, đẻ ngoài rừng không có chăm sóc y tế...
Chúng tôi ra phía cửa rừng. Trên một bãi rộng, có đông trai, gái đang tất bật sửa soạn bàn thờ, cỗ cúng cho buổi lễ cúng thần Rừng sẽ bắt đầu vào đầu giờ chiều. Trước khi làm lễ, mọi người đều ra thắp hương khu mộ tổ đặt ở bìa rừng. Mộ tổ của người Pu Péo Phố Là được xây cất vuông vức bằng đá trắng, phía đầu mộ khắc hoa văn khá đẹp. Ông Pháng thành kính để lên thành mộ ít đồ cúng hoa quả, rồi thắp bó nhang, chẳng mấy chốc hương khói bay nghi ngút. Tôi chợt thấy, phía trước còn đặt sẵn đôi trống đồng để nằm trên cỏ, mặt trống hướng về nhau. Sở dĩ tôi nhận ra ngay là trống đồng vì nó cũng có dáng hao hao giống trống đồng Ngọc Lũ, Đông Sơn - niềm tự hào của người Việt cổ vẫn trưng bày trong các bảo tàng ở Hà Nội. Ông Pháng bảo, bảo vật của dân tộc ông có đôi, đực và cái, cứ mỗi lần đánh trống là âm thanh của trời phát ra, sẽ dẫn đường cho linh hồn người chết về với tổ tiên. Nói rồi, ông cầm dùi trống dài như cái chày giã gạo, hai đầu đều bọc vải, thúc qua thúc lại, liên tiếp phát ra tiếng "bục, bục" trầm đục. Anh cán bộ Sở Văn hoá vui vẻ đóng vai trò người hướng dẫn cho tôi. Hoá ra, từ lâu anh đã có tìm hiểu sâu về trống đồng rồi. Anh bảo, đây là nhạc cụ gõ độc đáo của riêng vùng Đông nam Á và còn là biểu tượng cho quyền lực, tôn giáo của mỗi dân tộc sở hữu nó. Các dân tộc Mường, Khơ Mú, Pu Péo ở nước ta từ thời xa xưa đã chế được trống đồng. Hậu Hán thư, quyển 14 còn ghi rõ: "Dân Giao Chỉ có linh vật là trống đồng, nghe đánh lên họ rất hăng lúc lâm trận". Hà Giang thuộc bộ Tân Hưng, trong số 15 bộ thuộc nước Văn Lang, đôi trống này có thể tuổi hàng nghìn năm đã được thư tịch kể trên của Trung Quốc mô tả, từng chứng kiến  bao sự thăng trầm lịch sử của riêng dân tộc Pu Péo và của cả đất nước ta thuở ban đầu. Rõ ràng, với sự hiện diện của đôi trống cổ thế này, đã minh chứng hùng hồn cho nền văn hoá lâu đời của cộng đồng Pu Péo, tuy còn nhỏ bé song đã đầy bản sắc riêng.
Coi rừng thiêng còn hơn cả trời
Buổi chiều. Bàn thờ thần Rừng đã được sửa soạn hoàn chỉnh, đặt chính giữa con đường mòn vào rừng Củng Chá, nhìn xéo về chóp đỉnh Đồng Văn. Dưới chân bàn buộc mấy con gà trống to cùng một con dê tơ. Loạt tầu lá chuối xanh mướt được các thanh niên trải trên bàn, mỗi tầu đặt một miếng trứng gà bên cạnh cái bánh chưng gói bằng nếp cẩm màu đen nhánh (tiếng Pu Péo gọi là mí uột lăng). Ông Pháng bảo, mí uột lăng còn được làm vào đêm 29 tết, ngụ ý trút bỏ vận đen của năm trước. Sáng mùng 1 thì mở mí uột lìn, tức bánh chưng trắng để đón vận may năm mới. Giờ đến lễ trọng vào hè, cũng không thể thiếu hai món cơm thiêng ấy. Mỗi vuông lá chuối đặt lễ cúng tiến một vị thần, lần lượt là: thần Rừng, thần Trời, thần Đất, thần Nước, thần Gió, thần Mây... Người Pu Péo trọng cái thật trước mắt, nên coi rừng còn cao hơn cả trời. Quan niệm đó là độc đáo và thiên về duy vật cổ sơ.
Cụ chủ lễ Củng Díu Lèng dáng nhỏ thó, mặc áo dài màu chàm xẻ một bên nách, đầu cuốn khăn xanh hình chữ "nhân". Rượu đổ tràn các bát đặt trên bàn thờ. Mới chỉ bầy ra những món bằng ngũ cốc, chưa có món mặn và con dê tơ như hiểu sắp tới giờ phải hiến sinh, bỗng cất mấy tiếng be be thống thiết. Cụ chủ lễ cúi đầu khấn bằng tiếng Pu Péo (ông Pháng đứng bên dịch lại cho tôi không sót lời nào): "Mời chư thần về uống rượu ngô men lá, ăn bánh nếp, trứng gà. Đều là sản vật rừng cả. Rồi sẽ ăn thịt gà, thịt dê, chúng cũng được rừng nuôi lớn. Tôi già cả nhất bản Củng Chá, xin thay mặt con cháu dâng lên ngài lễ vật để ngài phù hộ cho mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu, sấm sét, mưa gió không làm chết người, mất gia súc. Hôm nay cả bản họp tại đây thề với thần, giữ rừng nguyên vẹn, ai chặt cây, săn thú sẽ bị trừng phạt không tha...” Lễ cúng kéo dài khoảng nửa giờ, cuối buổi cụ chủ lễ cầm một cành trúc vẩy đi vẩy lại xung quanh; tiếp đến gà, dê được mang cắt tiết, xả thịt làm các món. Mặt trời dần lặn vào cao nguyên đá phía xa. Sau khi cúng đồ mặn một lần nữa, cả bản quây quần quanh bãi cỏ ăn uống, chúc tụng. Ông Pháng còn giải thích cho tôi thêm một điều. Cuộc đời người Pu Péo gắn chặt với rừng, ở nhà chỉ cúng từ ông tổ đời thứ năm trở lại, các vị trên nữa thì đã ra rừng, thường trú ngụ dưới gốc đa to. Bởi thế chặt cây, giết thú là phạm vào cả tằng tổ cùng con cháu mình.
Buổi lễ vãn. Tôi nhìn lên khu rừng xanh thẫm đang dần chìm vào sương, đây mới đúng nghĩa rừng "nguyên sinh", bao đời nay không hề có dấu rìu phạm vào. Kỷ cương được giữ vững gần như tuyệt đối, bởi một lời thề còn cao hơn bất cứ hương ước, hay định chế hành chính nào. Hà Giang có được bao nhiêu khu rừng như Củng Chá nhỉ? Tôi chợt hỏi nhỏ anh cán bộ Sở Văn hoá đứng bên, anh ngẫm ngợi rồi lắc đầu, ngụ ý bảo: không nhiều đâu! Lòng tôi bỗng chạnh buồn. Trên đất nước ta, đã có bao nhiêu chương trình, dự án đầu tư bảo vệ, phát triển rừng không được thực hiện một cách đầy đủ, nghiêm túc. Trọng đại như Dự án trồng 5 triệu hec-ta rừng, đạt độ che phủ cả nước 47% do Quốc hội khoá trước thông qua đã không thành công như mong muốn và không biết đến bao giờ đất trống đồi trọc mới thôi bị bào mòn, sụt lở, trong khi nhiều khu rừng tự nhiên bị lén lút tàn phá, môi trường sống tiếp tục bị hủy hoại.
Dường như thần Rừng đã nổi giận. Thiên tai mỗi năm lại ập đến, có xu hướng khốc liệt hơn. Trồng mới và bảo vệ rừng ở Việt Nam đã trở nên cấp thiết  hơn bao giờ hết, có ảnh hưởng trực tiếp đến sự hưng vong quốc gia. Vậy thì trước hết hãy lên Phố Là mà học cách dân tộc nhỏ bé này hành xử nhất quán, trân trọng với thiên nhiên. Anh cán bộ Sở Văn hoá còn khẳng định với tôi: Củng Chá thực sự là một điểm sáng trong bảo vệ rừng và phát  huy truyền thống văn hóa, một điểm sáng được thắp lên từ thuở ban sơ, đã được một cộng đồng bản địa chung sức chung lòng gìn giữ, phát huy cho tới tận hôm nay và cả mai sau!
Phạm Quang Đẩu

Đón giọng gà của dân tộc Pu Péo (Huỳnh Tâm)

Dân tộc Pu Péo ở Hà Giang chỉ có 628 người trên tổng dân số trong toàn tỉnh, sinh sống chủ yếu tại các xã Phố Là, huyện Đồng Văn; xã Sủng Tráng và Phú Lũng, huyện Yên Minh, một số ít sinh sống tại xã Yên Cường, huyện Bắc Mê.
Người dân tộc Pu Péo luôn quan niệm, trong ngày Tết cổ truyền của dân tộc, ai đón giọng gà hay cướp được giọng gà thì sang năm mới sẽ hát hay, gặp nhiều may mắn, thành đạt, hạnh phúc. Chính vì vậy, đêm 30 Tết khi giao thừa đến, những chàng trai dân tộc Pu Péo phải canh chừng mấy chú gà trống.
Khi thấy gà vừa vỗ cánh, chuẩn bị gáy là các chàng trai này phải đốt ngay một quả pháo ném vào chuồng gà. Lũ gà giật mình, nhảy lên thi nhau gáy, ngay lập tức tất cả những người trong gia đình và hàng xóm xung quanh cùng nhau múa hát vang trời để át tiếng gà gáy.
Không chỉ duy trì phong tục đón giọng gà mà dân tộc Pu Péo còn có một phong tục đón Tết cổ truyền rất độc đáo. Trong những ngày Tết, người Pu Péo cũng có tục gói bánh chưng nhưng lại gói hai loại bánh: bánh chưng đen (mí uột lặng) ăn vào tối 29 Tết để kết thúc năm cũ và bánh chưng trắng (mí uột lìn) cúng vào tối 30 Tết để mừng năm mới. Sáng mùng một Tết, nam nữ dân tộc Pu Péo cùng nhau đi gánh "nước bạc, nước vàng" để cầu may. Trong 3 ngày Tết, dân tộc Pu Péo không rửa bát đũa sau mỗi lần ăn mà chỉ dùng giấy lau sạch. Họ tin rằng, nếu ngày Tết mà bát đũa sạch sẽ thì cả năm sẽ đói ăn.
Nét độc đáo trong ngày Tết của các dân tộc thiểu số nơi cực Bắc địa đầu của Tổ quốc từ bao đời nay vẫn giữ nguyên bản sắc văn hóa. Những năm qua, được Đảng, Nhà nước quan tâm với nhiều chính sách giúp bà con dân tộc thiểu số được làm chủ cuộc sống của mình, đời sống của bà con từng bước được nâng lên, tỷ lệ hộ đói nghèo giảm dần qua từng năm. Bà con các dân tộc nơi đây đã phát huy vốn văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, luôn thể hiện tinh thần trách nhiệm, tính nhân văn và tình cảm sâu sắc của các thành viên trong gia đình; tích cực tiếp thu khoa học kỹ thuật mới vào sản xuất, chăn nuôi, học hỏi các dân tộc anh em... xây dựng cuộc sống mới ngày càng ấm no hạnh phúc.

Huỳnh Tâm

Lễ ra đồng (pặt oong) của dân tộc Pu Péo (Nguyễn Thị Lượng)

“Lễ ra đồng” của người Pu Péo có từ xa xưa nó gắn liền với quá trình phát triển của dân tộc Pu Péo. Nhưng hiện nay do nhiều nguyên nhân khác nhau như sự biến thiên của lịch sử, quá trình di cư, chiến tranh, hay do đời sống kinh tế không ổn định nên “Lễ ra đồng” cũng như một số lễ hội khác của dân tộc Pu Péo đang có nguy cơ mai một. Bởi vậy, việc tổ chức các hoạt động nhằm giữ gìn, bảo tồn và phát huy giá trị văn hóa truyền thống các dân tộc thiểu số rất cần được quân tâm và chú trọng. Một trong những nét văn hóa tiêu biểu cần được phục dựng và phát huy đó chính là Lễ ra đồng của người dân tộc Pu Péo.

Lễ ra đồng, tiếng địa phương là “pặt oong” Pặt tiếng Pu Péo là làm sạch, còn oong là nước, pặt oong có nghĩa là làm sạch nước, là phát nước, phát lửa ra đồng đuổi những tà ma, điều xấu, những điều không may mắn, xui xẻo ra khỏi nhà, khỏi làng, ra khỏi vùng lãnh thổ của người Pu Péo. Theo các cụ cao niên người Pu Péo kể lại, xưa kia năm nào cũng vậy cứ đến tháng Giêng (từ ngày mùng 5 đến ngày 12 tết), tất cả người dân trong bản lại có mặt đông đủ để tham gia Lễ ra đồng (pặt oong) với mong muốn cầu chúc một năm mới thịnh vượng, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Lễ ra đồng đã có từ lâu đời, trải qua thăng trầm của lịch sử đã có phần mai một và quy mô tổ chức cũng khác nhau nhưng vẫn mang đậm nét bản sắc dân tộc Pu Péo. Trình tự Lễ ra đồng cũng hết sức quan trọng, trước hết là người dân trong bản góp 02 con gà (1 trống, 1 mái), 2 kg gạo nếp làm bánh để làm lễ cúng chung, dâng lên thần rừng, thần núi, thần nước, sông suối sau một năm làm ăn. Đồng thời cầu những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với người dân trong bản trong năm tới. Bên cạnh đó, các gia đình còn phải chuẩn bị mâm cúng lễ tổ tiên trong nhà. Lễ ra đồng được bắt đầu ở nhà thầy cúng (chủ lễ), tại bàn thờ tổ tiên nhà mình thầy cúng chuẩn bị một con gà trống luộc chín, bánh làm từ bột nếp, rượu, 03 phươn cơm - thịt để làm lễ vật dâng cúng. Sau khi làm lễ cúng tổ tiên, thầy cúng làm một bó đuốc bằng rơm bện chặt, một đầu châm lửa còn đầu kia dùng dây buộc chặt lại; Hai tay thầy cúng cầm một con gà trống, một con gà mái mang vào cúng trước bàn thờ tổ tiên khoảng 05 phút, sau đó mang đến tất cả các gia đình trong bản để cúng.
Khi vào mỗi nhà, thầy cúng đến đứng trước bàn thờ tổ tiên thắp hương để xin phép làm lễ xua đuổi tà ma. Xin xong, thầy cúng cầm bó đuốc đến các góc nhà, giường ngủ, bếp...để đuổi ma làm hại, vừa hua bó đuốc thầy vừa khấn với hàm ý làm sạch nước, làm sạch lửa, xua hết bệnh tật cho gia chủ khỏe mạnh, gia súc đầy đàn. Nghi lễ cúng trong các gia đình trong bản xong, thầy cúng chuyển sang cúng thần rừng tại địa điểm chung của bản. Đồ lễ cúng thần rừng dịp này đơn giản hơn lễ cúng thần rừng vào ngày mùng 6 tháng 6 hàng năm, chỉ có 02 con gà, cơm và thịt lợn.
Sau khi cúng thần rừng, thần ruộng, thầy cúng cho lập đàn để tiếp tục cúng ma trên trời, ma trên mặt đất và ma lang thang, đồ lễ dâng cúng cũng như cúng thần rừng. Lễ cúng dù lớn hay nhỏ đều diễn ra theo nguyên tắc bất di bất dịch đó là cúng dâng lễ vật (cúng sống) hai lần rồi mới cúng chín thì mới kết thúc. Sau đó tất cả mọi người trong bản sẽ cùng với cộng đồng các dân tộc khác sống trong vùng hòa vào những điệu nhảy múa, các làn điệu dân ca hát đối, hát giao duyên, cùng chơi các trò chơi như: Đánh đáo, đánh yến, chơi cù,... cuộc vui được kéo dài đến hết ngày hôm đó. Người Pu Péo cho rằng cuộc vui càng được kéo dài thì năm ấy sẽ có nhiều niềm vui, may mắn và ấm no, hạnh phúc đến với mọi người. Có thể nói rằng, ngoài ý nghĩa cầu cho mưa thuận gió hòa, làng bản yên bình “Lễ ra đồng” còn là sợi dây liên kết tinh thần cộng đồng trong mối quan hệ dòng họ, làng bản và là dịp để bà con trong bản gặp gỡ, giao lưu chia sẻ kinh nghiệm sản xuất, phát triển kinh tế. Sau Lễ ra đồng người dân trong bản sẽ bước vào một mùa gieo hạt mới với niềm tin, hy vọng cây trồng sẽ tươi tốt, mùa màng bội thu đời sống của bà con trong bản ngày một phát triển hơn.
Trong chương trình nghiên cứu, sưu tầm Di sản văn hóa Phi vật thể, vừa qua “Lễ ra đồng” đã được Sở văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hà Giang phối hợp với UBND huyện Đồng Văn tổ chức phục dựng tại thôn Chúng Chải, xã Phố Là. Nhằm giữ gìn bản sắc văn hóa tiêu biểu của dân tộc nói chung, dân tộc Pu Péo nói riêng được bảo tồn, phát huy và trao truyền cho các thế hệ mai sau thêm trân trọng và tự hào về giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc mình. Đồng thời, thông qua chương trình đã góp phần quảng bá, giới thiệu cho du khách trong nước và quốc tế khi đến với Công Viên địa chất toàn cầu Cao nguyên đá Đồng Văn có cơ hội tìm hiểu, khám phá về một lễ hội giàu bản sắc văn hóa truyền thống của cộng đồng người dân tộc Pu Péo nơi địa đầu Tổ quốc.
Nguyễn Thị Lượng

Trang phục dân tộc Pu Péo (Huỳnh Tâm)

Không mầu mè như một số dân tộc khác, trang phục dân tộc của người Pu Pép rất đơn giản và bình dị, mầu sắc trang phục gắn liền với thiên nhiên cây cỏ.
Đàn ông Pu Péo ăn thường mặc bộ quần áo nhuộm màu chàm, trong khi đó, phụ nữ lại mặc hai áo, áo ngoài chẻ ngực không có khuy để cài (tiếng địa phương gọi là bok cả) được khâu bằng những miếng vải màu (xanh, đỏ, trắng…). Chúng được cắt nhỏ, xếp thành hình tam giác, hình vuông hoặc hình quả trám… Trong khi đó, cổ tay viền thêm những khoanh nhỏ vài màu. Chiếc áo trong cài khuy bên nách phải (bok tắm), trông giống áo của người phụ nữ Giấy và phụ nữ người Cờ Lao. Trước đây, phụ nữ Pu Péo thường mặc bok tắm ở trong, bok cả ở ngoài, ngày nay, đồng bào chỉ thường mặc một loại áo ngắn.

Trang phục nữ dân tộc Pu Péo không có những hoạt tiết hoa văn cầu kỳ như dân tộc Lô Lô hay mang màu sắc sặc sỡ như dân tộc Mông, Dao... Trang phục của họ chủ yếu là gam màu trầm, các họa tiết được đáp vào vải nhuộm chàm. Tuy nhiên, bộ trang phục truyền thống vẫn thể hiện sự khéo léo của đôi bàn tay và sự tinh tế của dân tộc Pu Péo sống trên Cao nguyên đá Đồng Văn.
Phụ nữ Pu Péo thường mặc áo dài đen, bên ngoài có yếm, trang trí trên y phục chủ yếu bằng cách ghép các miếng vải màu lại với nhau, tóc vấn trước được gài bằng chiếc lược gỗ bên ngoài phủ tấm khăn vuông, có trang trí hoa văn nhiều sắc màu sặc sỡ.


Ngoài ra, phụ nữ Pu Péo mặc váy dài hình ống màu đen có gấu xòe rộng (nhưng không  xếp nếp) và thường được trang trí bằng các miếng vải nhiều màu sắc cắt hoa văn hình học (hình tam giác, hình quả trám, hình vuông). Đó là những hình cơ bản được chắp ghép tỉ mỉ, khéo léo, tạo nên các họa tiết hình mào gà, hình mặt trời, thể hiện những ý niệm chung về tín ngưỡng sùng bái.
Người Pu Péo quan niệm hình mặt trời và những quan niệm âm dương tương hợp là nguồn gốc của sự tăng trưởng, phồn vinh của con người và vạn vật trong vũ trụ. Phụ nữ Pu Péo rất tinh tế trong việc tạo những bố cục cân đối trên y phục, đặc biệt họ thường sử dụng hạt cườm các mầu, mặt mài bằng kim loại để làm chất liệu trang trí và gây ấn tượng mạnh.
Các thiếu nữ Pu Péo thường vấn tóc quanh đầu, bên ngoài quấn một vành khăn (thường là màu tím sẫm). Thiếu phụ thì búi tóc trước trán, có giắt một chiếc lược gỗ bên trên, sống lược gọt cong hình hai chiếc sừng; ngoài ra họ còn đội khăn trong những dịp lễ tết hay tiếp khách, chiếc khăn này cũng mang những hoa văn hình học nhiều màu sắc xếp liền nhau. Có thể nói, cách vấn tóc thành búi ở trán và cài bằng chiếc lược gỗ là một trong những đặc trưng văn hóa riêng biệt của người Pu Péo.

Đồ trang sức của phụ nữ Pu Péo gồm có nhiều loại vòng tay, vòng cổ, dây chuyền, nhẫn. Bình thường nam giới không mang trang sức, nhưng trong những ngày cưới họ đeo vòng tay hoặc vòng cổ.
Hiện nay, do nhu cầu cuộc sống phát triển kinh tế và giao lưu văn hóa giữa các vùng miền, việc may mặc trang phục của đồng bào Pu Péo đã dần ít đi. Tuy nhiên, những bộ trang phục truyền thống vẫn được cộng đồng người Pu Péo quý trọng và chỉ sử dụng vào những dịp lễ tết, đám cưới, đám ma. 

Huỳnh Tâm

Văn hóa Dân tộc Pu Péo (Thùy Văn)

Quan niệm dựng nhà của người Pu Péo, Hà Giang
Người Pu Péo quan niệm, điền trạch có ảnh hưởng rất lớn đến sự thành bại trong cuộc sống của mỗi gia đình và mỗi cá nhân trong gia đình ấy. Chính vì thế, có rất nhiều tín ngưỡng xung quanh ngôi nhà của họ, từ việc chọn đất đến quá trình chọn cây, cột và xây cất, nghi thức vào nhà mới… 


Lễ cúng thần rừng của người Pu Péo ở Hà Giang

Lễ cúng rừng của người Pu Péo (Hà Giang) được tổ chức với mục đích cầu sự an lạc cho vạn vật, sự an lành cho con người, súc vật và cỏ cây

Trang phục dân tộc Pu Péo

(TQ-DTV)- Không mầu mè như một số dân tộc khác, trang phục dân tộc của người Pu Pép rất đơn giản và bình dị, mầu sắc trang phục gắn liền với thiên nhiên cây cỏ. 
Thùy Văn (sưu tầm)